Tìm Kiếm
Âu Lạc
  • English
  • 正體中文
  • 简体中文
  • Deutsch
  • Español
  • Français
  • Magyar
  • 日本語
  • 한국어
  • Монгол хэл
  • Âu Lạc
  • български
  • Bahasa Melayu
  • فارسی
  • Português
  • Română
  • Bahasa Indonesia
  • ไทย
  • العربية
  • Čeština
  • ਪੰਜਾਬੀ
  • Русский
  • తెలుగు లిపి
  • हिन्दी
  • Polski
  • Italiano
  • Wikang Tagalog
  • Українська Мова
  • Khác
  • English
  • 正體中文
  • 简体中文
  • Deutsch
  • Español
  • Français
  • Magyar
  • 日本語
  • 한국어
  • Монгол хэл
  • Âu Lạc
  • български
  • Bahasa Melayu
  • فارسی
  • Português
  • Română
  • Bahasa Indonesia
  • ไทย
  • العربية
  • Čeština
  • ਪੰਜਾਬੀ
  • Русский
  • తెలుగు లిపి
  • हिन्दी
  • Polski
  • Italiano
  • Wikang Tagalog
  • Українська Мова
  • Khác
Tiêu Đề
Bản Ghi
Tiếp Theo
 

Sự Chăm Sóc Vĩnh Cửu Từ Một Vị Chân Sư, Phần 3/10

Chi Tiết
Tải Về Docx
Đọc thêm

Sau khi tu hành, vì đẳng cấp đã được nâng cao, những gì bên trong chúng ta … “nhận thức” tiếng Tàu nói thế nào? (Tỉnh ngộ.) (Nhận thức.) (“Lương tâm” tốt hơn.) Lương tâm của chúng ta! Lương tâm của chúng ta được nâng cao, vì vậy chúng ta có thể thấy chỗ xấu, tốt của mình. Trước đây, chúng ta chỉ nhìn thấy chỗ xấu, tốt ở người khác, và thậm chí không rõ ràng. Bây giờ, chúng ta có thể thấy chính mình rõ hơn. Như vậy bệnh đã hết một nửa rồi. Không sao. Nhưng có bệnh không có nghĩa là mình xấu. Linh hồn chúng ta mãi mãi tốt. Thành ra đừng tự trách mình quá nhiều như vậy. Chúng ta nên tập trung vào chiều hướng khẳng định và tiếp tục phát triển theo cách đó. Khi đó, cái khía cạnh kia, nó sẽ chán, không ai quan tâm đến nó, và nó sẽ tự chết đi. Nếu cứ chú ý đến nó, nó càng quấy rầy, càng phát triển. Bởi vì càng chú ý đến ai, người đó sẽ càng giở trò, giở mánh nhiều hơn. Có phải không? Đừng để ý tới nó.

Anh có nhiều điểm tốt; ví dụ, anh ăn thuần chay, anh giữ giới, anh thiền nhiều nhất có thể. Anh ráng hết sức để cải thiện bản thân, làm người tốt. Anh cũng nói được chút tiếng Anh. Mặc dù tiếng Hoa của anh cũng không giỏi lắm. Và anh giúp đỡ người khác nhiều nhất có thể. Giờ, anh ngày càng tiến bộ, tâm thức anh thăng tiến, tình thương ngày càng nhiều, trí huệ cũng ngày càng khai mở, mới có thể thấy được khuyết điểm của mình. Đây là một phẩm chất rất tốt. Một thanh niên trẻ như vậy, vừa có học vấn, lại còn rất nỗ lực, khiêm tốn tới tìm Minh Sư và cầu xin Ngài dạy dỗ. Như vậy là rất tốt, rất tốt rồi! Anh có quá nhiều phẩm chất tốt. Còn những thói quen xấu nhỏ nhặt đó, chúng ta sẽ từ từ sửa đổi. Khi phẩm chất của mình cải thiện, những thói quen xấu đó sẽ ngày càng ít đi. Đừng lo, cũng đừng tự trách mình quá nhiều rồi quên mất tu hành. Tôi thật sự trân quý mức độ tinh tấn của anh. Bởi vì ở thế giới này, tu hành rất khó. Ở Trung Quốc đại lục đông người như vậy, có bao nhiêu người được như anh? Đừng nói đến Trung Quốc, cả thế giới này đông như thế, có bao nhiêu người chịu khó tu hành như vậy? Vì vậy... Tự buộc mình ăn thuần chay, không rượu bia, không thuốc lá, không dục vọng, không ham muốn, v.v. điều đó rất khó làm. Như vậy là đã rất dũng cảm, rất dũng cảm rồi. Còn những chuyện nhỏ nhặt khác, đừng bận tâm nhiều quá.

(Khi con thiền Âm Thanh (Thiên Đàng nội tại), bên tai trái của con cứ vang hoài.) Mấy người hộ pháp mệt thì ngồi nghỉ đi, không có chuyện gì đâu. Đừng có đứng hoài mỏi chân ha. (Bình thường nó cũng kêu nữa, như bây giờ con cắn chặt răng lại, thì bên này nó sẽ kêu.) Nó kêu cái gì? (Kêu xì xì... tần số rất cao.) Bên trái hay bên phải? (Dạ bên trái.) (Nếu con cúi đầu xuống, nó cũng kêu rất lớn. Nó kêu thế này mấy tháng rồi.) Sao anh không mặc kệ nó? Mỗi lần nó kêu mà anh để ý đến nó, thì anh kéo sức chú ý sang đây hoặc sang bên phải. (Dạ vâng.) Cứ làm như vậy hoài, rồi sẽ quen thôi. (Còn khi thiền Âm Thanh (Thiên Đàng nội tại), ban đầu, Âm Thanh (Thiên Đàng nội tại) bên phải rất tốt, đẳng cấp cao, nhưng dần dần, dường như bị kéo sang bên trái. Trở thành âm thanh đẳng cấp thấp.) Vậy thì anh kéo về lại. Kéo qua kéo lại, xem ai mạnh hơn. (Dạ, cảm ơn Sư Phụ.) Không có chi.

Có lẽ anh ăn phải thứ gì đó không được tinh khiết mà không biết. Hoặc, có khi anh có thể đã tiếp xúc với một số người không được trong sạch lắm. Vậy chúng ta phải nhẫn nại; không còn cách nào khác. Chỉ cần thiền nhiều hơn và niệm Năm Hồng Danh nhiều hơn. Trước khi thiền, niệm Năm Hồng Danh vài phút, niệm lớn tiếng. Khi xung quanh không có ai, niệm lớn tiếng, cho đến khi tình trạng khá lên. (Dạ cảm ơn Sư Phụ.) Có thể vài phút, nửa tiếng hoặc một tiếng. Hoặc lúc thiền, mở băng thu âm của tôi, nho nhỏ thôi.

Ở đây. (Chào Sư Phụ. Con thấy trước đây, ví dụ hơn mười năm trước ở Tây Hồ, Sư Phụ thường giảng chi tiết hơn. Khi đó Sư Phụ nói: “Tốt nhất đừng làm cái này, tốt nhất đừng làm cái kia”. Bây giờ dường như Sư Phụ nói ít hơn. Không biết có phải vì mấy năm nay…) Vì tôi đã nói rồi thì không cần phải nói lại nữa, tất nhiên rồi. Chẳng lẽ ngày nào tôi cũng phải nói: “Đừng làm cái này, đừng làm cái kia” sao? (Con có thắc mắc. Con cảm thấy bối rối. Thưa Sư Phụ, con đọc nhiều sách của Ngài, và trong sách Ngài luôn nói rằng tốt nhất là đừng kết hôn. Và sau đó… Hôm qua, Sư Phụ lại nói: “Kết hôn cũng có lợi, không kết hôn cũng có lợi”.) Lúc đó tôi nói với những người đó mà. Họ cần nghe như vậy. (Ồ, không phải nói với con ạ?) Đúng vậy.

Mỗi người cần những điều khác nhau. Những gì tôi nói với những người ở Đài Loan (Formosa) không liên quan đến anh. Những gì tôi nói là dành cho người nào đó vào lúc nào đó; không liên quan gì đến anh. Anh thích nghe thì nghe. Nếu không thích nghe cũng không sao. Nếu có thắc mắc thì tự hỏi tôi. (Dạ, cảm ơn Sư Phụ. Còn một điều nữa là Sư Phụ đã hứa với chúng con…) Tôi đã nói vậy. Hôm qua tôi cũng nói vậy, tốt nhất là đừng kết hôn. Bởi vì anh thấy đó, sau đó anh sẽ có con, nhưng rồi anh không quản được con cái, không quản được vợ, còn phải kiếm tiền nữa. Hiểu chưa? (Dạ hiểu rồi.) Rất nhiều, rất nhiều phiền phức. Nếu không kết hôn, thì lại cảm thấy rất cô đơn. Khi về nhà, không có ai nấu ăn, có chuyện vui không biết chia sẻ với ai, v.v. Mỗi bên đều có ưu và nhược điểm. Anh phải trả giá.

(Nói về cô đơn, đôi khi một mình con cảm thấy cô đơn. Có lần, con định hẹn một cô gái đi chơi. Một ngày trước đó, con mở cuốn sách “Bí Quyết Tức Khắc Khai Ngộ Hiện Đời Giải Thoát – Khai Thị 4”. Mấy trang cuối đều ghi: “Đừng kết hôn”. Và rồi… Rồi con mở một bản tin khác, Sư Phụ kể chuyện cười: “Một người đàn ông một mình uống tách cà phê...”) Anh lắng nghe chính mình, được chứ? Tại vì... Khi Đức Phật Thích Ca Mâu Ni còn tại thế, có ba người hỏi Ngài cùng một câu hỏi. Ngài đã trả lời ba câu khác nhau. Anh nhớ không? Và các đệ tử của Ngài hỏi: “Bạch Sư Phụ, thật kỳ lạ. Cùng một câu hỏi, mà Ngài lại trả lời với ba ý khác nhau. Tại sao ạ? Câu đầu tiên Ngài trả lời thế này; câu thứ hai Ngài trả lời thế kia; và câu thứ ba Ngài lại trả lời khác nữa”. Đức Phật nói: “Cả ba câu trả lời đều không liên quan đến ngươi. Chuyện đó không cần ngươi lo”.

(Con có thêm một câu hỏi: Sư Phụ từng hứa rằng sau khi thọ Tâm Ấn, chúng con có thể giải thoát… và sẽ không quay lại thế giới này. Nhưng có khả năng nào, ví dụ, trong kiếp này, con có thể đạt đến Cảnh giới Thứ Năm không? Hình như Sư Phụ chưa nói là chúng con có thể… Sư Phụ đã hứa chúng con sẽ không trở lại thế giới này nữa. Nhưng có thể nào đạt đến Cảnh giới Thứ Năm trong kiếp này không? Ví dụ, nếu kiếp sau con vẫn phải ở Cảnh giới Thứ Hai hoặc Thứ Ba. Mỗi khi nghĩ về điều này, con cảm thấy sợ. Nó…) Không cần sợ. Nếu anh tiếp tục thiền và làm đúng theo lời chỉ dẫn của tôi, thì cho dù chưa đạt đến Cảnh giới Thứ Năm, thì vẫn có thể tiếp tục tu ở trên đó. Không cần phải trở lại đây. Chỉ những người không chịu tu và muốn trở lại. (Nhưng không phải kiếp này.) Quý vị có thể đạt đến Cảnh giới Thứ Năm trong kiếp này. Tôi đã đạt được, sao anh không thể đạt được chứ? Ví dụ. Điều đó là có thể.

(Chào Sư Phụ. Con có một câu hỏi và một thỉnh cầu. Câu hỏi là: Con đã thọ pháp được hơn hai năm rưỡi rồi. Con có thể nghiệm bên ngoài rất tốt. Khi con thiền Âm Thanh (Thiên Đàng nội tại), thể nghiệm của con cũng tốt. Nhưng khi con thiền Ánh Sáng (Thiên Đàng nội tại)…) Không có? (Cũng có chút ít. Mỗi lần Ánh Sáng mới lóe lên, thì lại dừng, và con không thấy tiếp được.) Ngừng ở đâu? (Khi vừa có chút Ánh Sáng xuất hiện, thì nó dừng lại, và con không thấy gì nữa. Con như vậy…) Ngừng ở cấp độ nào? (Khi có chút Ánh Sáng vừa lóe lên.) Rồi biến mất luôn à? (Rồi ánh sáng ngừng lại, không còn nữa. Biến mất luôn. Tình trạng này xảy ra đã rất lâu rồi, ít nhất cũng khoảng một năm rưỡi nay.) Ồ, vậy à. (Mỗi lần… Trước đây con có nghe Sư Phụ nói về điều này, như “ráng thư giãn”. Con cũng đã thử rồi. Con đã thử rồi, nhưng vấn đề vẫn chưa được giải quyết. Có giải pháp nào khác không? Ngoài việc thiền nhiều hơn.) Không còn cách nào khác. Định lực chưa đủ thì nó như vậy. Nhưng vẫn tốt hơn là không có gì.

Nhưng bình thường, khi quán Ánh Sáng (Thiên Đàng nội tại), đâu có nghĩa là anh có thể nhìn thấy Ánh Sáng suốt hơn một tiếng. Không. Không phải như vậy! Có khi chỉ chớp một cái là hết, có khi kéo dài chỉ vài phút. Có khi ánh sáng đến rồi đi, lúc có lúc không. Đó là chuyện bình thường. (Dạ. Cảm ơn Sư Phụ. Thỉnh cầu của con là: ở Missouri hiện có sáu đồng tu rồi. Nhưng Trung tâm thiền gần nhất cách xa ít nhất sáu tiếng lái xe. Phải mất sáu tiếng lái xe để đến Trung tâm gần nhất.) Vậy thì quý vị có thể lập trung tâm khác. (Thưa được không?) Được chứ. (Cảm ơn Sư Phụ.) (Thưa Sư Phụ, đây là con rể của con.) Vậy sao? Nhưng tại sao lại giống bác đến vậy? Quý vị có thể tự mở một Trung tâm ở đó và làm liên lạc viên. Gửi thông tin của quý vị đến hộp thư của chúng tôi, cho họ biết quý vị ở đâu. Như vậy sẽ thuận tiện cho quý vị liên lạc hoặc gửi tài liệu, và thuận tiện cho các đồng tu khác.

(Sư Phụ ơi.) Ơi. Ai vậy? (Thưa Sư Phụ, con có một câu hỏi.) Bác vẫn còn câu hỏi sao? Tôi biểu bác thiền mà bác cứ hỏi. (Con tự dưng có câu hỏi.) Đưa micro cho bác ấy. (Sư Phụ.) Lẹ lên. Nói đơn giản thôi. (Ồ. Đơn giản thôi. Đơn giản thôi. Lúc nào cũng vậy. Khi ráng tập trung ở đây, mắt trí huệ của con rất căng.) Bác cảm thấy rất căng hả? (Sư Phụ bảo con tập trung vào mắt trí huệ, nhưng…) Không cần. Không cần. Đừng nôn nóng, đừng nôn nóng. (Ở đây rất đau.) Cứ để tự nhiên, đừng có nôn nóng. Đừng có ép bản thân. (Đừng ép bản thân.) Để tự nhiên giống như khi bác nhìn tôi vậy. Dùng mắt trí huệ của bác để nhìn về phía trước. Đừng ép bản thân. (Dạ. Ngồi mười tiếng. Thiền mười tiếng.) Được rồi. (Dạ. Mười tiếng. Con thiền khoảng mười tiếng cho đến khi con cải thiện…) Đừng ép bản thân quá mức.

(Ban đầu là eo của con… Con đã gặp bác sĩ… Không cử động được. Sau khi thọ Tâm Ấn thì từ từ đỡ dần. Đỡ hơn một chút. Ban đầu rất khó cho con sang Mỹ. Con tu theo Sư Phụ đã bốn năm.) Bây giờ đã khỏi chưa? (Dạ từ từ đỡ hơn rồi. Sau khi đỡ hơn thì cái này… bị lệch. Lưng và lưng dưới của con bị vẹo. Lưng con bị vẹo. Ở đây cũng…) Già đi rồi. (Ở đây cũng… Nó bị vẹo từ đây đến eo. Đau lắm. Rồi sau đó…) Bác muốn tôi làm gì? (Về vấn đề Âm Thanh của chị gái… Boong! Boong! Bên này, Âm Thanh lớn không tưởng, Sư Phụ chắc dùng toàn bộ lực lượng của Ngài mà đánh một tiếng “Boong”! Ngài “đánh” mạnh lắm: “Boong”! “đánh” con một cú “boong” rất mạnh, rất mạnh. Và sau đó là lưng con…) Tôi không hiểu lắm. (Sau đó, con rất vui.) Quý vị có hiểu bác ấy nói không? Hiểu không? Có hiểu bác ấy đang nói gì không? (Câu hỏi là về mắt trí huệ.) (Bác nói rằng bác bị đau lưng dưới.) (Dạ phải, dạ phải.) (Sau đó, bác nghe Âm Thanh (Thiên Đàng nội tại) rất tốt, với chấn động lực rất mạnh.) (Chấn động lực rất mạnh.) (Sau đó, bác ấy nói: “Xin Sư Phụ gia trì cho con thêm. Con không sợ nữa”.) (Dạ phải.) Rồi cơn đau của bác biến mất. (Con không sợ nếu Sư Phụ cho con một lần nữa.) Không sao.

(Sau đó, con nói rằng eo của con đã hồi phục… Lưng dưới của con đã lành. Con vui lắm. Giờ đây, vì quá vui nên con không còn nghe tiếng “boong” nữa. Ban đầu, nó rất lớn, chấn động lực rất mạnh.) (Bác muốn hỏi gì?) (Dù sao thì, con cần được gia trì. Lúc đó con mừng quá chừng đến nỗi khóc òa. Bác ấy bị đau tay hay sao? Đau quá hay là sao? (Trước đây bác ấy bị đau lưng dưới.) Già rồi mà. Bởi vậy tôi nói với quý vị, sau bảy mươi tuổi thì không cần ngồi thiền nữa. Không cần. Rồi quý vị ở đó khóc lóc, làm ầm lên, nói: “Con vẫn muốn thiền. Con vẫn muốn thiền!” Và rồi bị đau lưng dưới. Để tôi nói cho quý vị nghe, khi già đi, tôi chắc chắn hoặc có lẽ sẽ trở nên như vậy đó. Lúc đó không biết sẽ nói với ai đây nữa. Khi mình già đi thì như vậy thôi mà. Nghỉ ngơi nhiều hơn, nha? Khi nào thiền được thì thiền, không thiền được thì nghỉ ngơi. Uống thêm vitamin (thuần chay), nó có thể giúp ích được đó. Không còn cách nào khác. Uống thêm vitamin (thuần chay). Mấy người bị đau thắt lưng, đau lưng đó, hãy uống thêm canxi và vitamin (thuần chay). Cô nói với bác ấy nha. (Dạ nói rồi.) Cô bảo bác ấy uống thêm thuốc (thuần chay) và vitamin, những loại đơn giản. Đừng uống mấy loại thuốc Bắc to đùng đó, uống vô là no luôn đó. (Vâng.) Vitamin (thuần chay) và canxi.

(Chào Sư Phụ. Con muốn hỏi một câu hỏi cho chồng con, anh ấy đã được truyền Tâm Ấn vào năm ngoái. Trong nửa đầu năm nay, anh ấy đã vô tình uống một ít bia. Sau đó, chúng con… Anh ấy đã uống bia.) Ai? Vô tình sao? (Dạ chồng con. Nhưng liên lạc viên của chúng con ở Vienna đã từ chối cho anh ấy [đi] cộng tu và đề nghị anh ấy viết thư cho Sư Phụ.) Không sao, không sao. Quên đi. (Nên anh ấy không thể tham dự.) Đừng viết thư. Đừng làm phiền văn phòng của tôi. Chỉ là một lỗi nhỏ thôi. Bảo anh ấy đừng uống rượu nữa. Nhé? (Vâng. Cảm ơn Sư Phụ.) Không có gì. Anh ấy uống nhầm thôi. Không sao mà. Chỉ là nếu chúng ta uống nhiều hơn, sẽ không tốt cho cơ thể và tinh thần của chúng ta. Không phải là tôi kiểm soát quý vị hay bảo quý vị phải làm gì. Không phải. Tôi chỉ nói cho quý vị biết điều gì không tốt cho quý vị thôi. Nếu quý vị lỡ vô tình uống, thì đừng làm vậy nữa. Chỉ là làm tổn hại chính quý vị thôi. Chỉ vậy thôi.

(Chào Sư Phụ. Con được thọ Tâm Ấn vào năm ngoái, tính đến nay cũng hơn một năm rồi. Nhưng mỗi lần con thiền và tập trung vào Mắt Trí Huệ, hơi thở của con cũng lưu thông trong cơ thể theo sự tập trung của con. Như vậy là đúng hay sai?) Không đúng. (Không đúng ạ?) Đừng để ý đến nó. Chỉ tập trung ở đây. Lờ đi… (Và khi con tập trung ở đây, con không thấy gì cả. Không có Ánh Sáng, không có gì cả. Con không thấy gì cả và không nghe thấy gì cả. Nhưng con chỉ có một cảm giác… Sự tồn tại của Ngài.) Chắc là cô ở lại lớp rồi, vẫn chưa lên đại học nổi. Tùy cô. (Nhưng con chỉ có… Con có thể cảm nhận được sự hiện diện của Sư Phụ. Mỗi lần Sư Phụ ở đó để hướng dẫn con, nhưng con không thể nhìn thấy hoặc nghe thấy.) Chắc cô bị điếc và mù rồi. Lát nữa, khi mọi người đến để thọ Tâm Ấn, cô đến và ngồi thêm một lần nữa. (Khi con tập trung vào đây, thưa Sư Phụ, con nhìn vào bên trong hay nhìn ra bên ngoài?) Nhìn về phía trước, giống như đang nhìn ra phía trước vậy. (Nhìn về phía trước? Vâng. Cảm ơn Sư Phụ.) Một lát Ánh Sáng sẽ hiện ra.

Photo Caption: Vùng Hoang Dã Được Làm Cho Trở Nên Xinh Đẹp Bằng Nhiều Cách Nhờ Ân Điển-Thiêng Liêng

Tải ảnh xuống   

Xem thêm
Tất cả các phần (3/10)
1
Giữa Thầy và Trò
2025-07-26
2831 Lượt Xem
2
Giữa Thầy và Trò
2025-07-27
2153 Lượt Xem
3
Giữa Thầy và Trò
2025-07-28
2001 Lượt Xem
4
Giữa Thầy và Trò
2025-07-29
2107 Lượt Xem
5
Giữa Thầy và Trò
2025-07-30
1982 Lượt Xem
6
Giữa Thầy và Trò
2025-07-31
1963 Lượt Xem
7
Giữa Thầy và Trò
2025-08-01
1740 Lượt Xem
8
Giữa Thầy và Trò
2025-08-02
1683 Lượt Xem
9
Giữa Thầy và Trò
2025-08-03
1511 Lượt Xem
10
Giữa Thầy và Trò
2025-08-04
1555 Lượt Xem
Xem thêm
Video Mới Nhất
Tin Đáng Chú Ý
2025-08-15
49 Lượt Xem
Giữa Thầy và Trò
2025-08-15
52 Lượt Xem
Giữa Thầy và Trò
2025-08-14
516 Lượt Xem
37:41

Tin Đáng Chú Ý

81 Lượt Xem
Tin Đáng Chú Ý
2025-08-13
81 Lượt Xem
Lời Thánh Khải
2025-08-13
70 Lượt Xem
Sống Vui Sống Khỏe
2025-08-13
85 Lượt Xem
Chia sẻ
Chia sẻ với
Nhúng
Bắt đầu tại
Tải Về
Điện Thoại
Điện Thoại
iPhone
Android
Xem trên trình duyệt di động
GO
GO
Prompt
OK
Ứng Dụng
Quét mã QR,
hoặc chọn hệ điều hành phù hợp để tải về
iPhone
Android